Tín tài: là tài sản có được nhờ lòng tin, niềm tin sinh ra các công đức (tin Phật, tin Pháp, tin Tăng, tin nhân quả); Giới tài: là tài sản do giữ giới mà có. Giới là phòng phi chỉ ác, là ngăn ngừa các điều sai trái tội lỗi, giúp 3 nghiệp thân- khẩu- ý được trong sạch; Tàm tài: là tài sản có được nhờ biết hổ thẹn, xấu hổ những điều mình làm sai. Nhờ biết hổ thẹn mà ta không tái phạm những điều xấu ác; Quý tài: là tài sản có được nhờ sợ hãi quả báo. Chính sợ hãi quả báo mà ta không dám làm điều sai trái; Văn tài: tài sản có được nhờ nghe pháp, học pháp để có hiểu biết đúng. Khi có hiểu biết đúng ta sẽ có lời nói và hành động đúng; Thí tài: là tài sản có được do bố thí. Dùng tài sản mình làm ra giúp cho người khó khăn, bất hạnh. Nếu không có tài sản, chúng ta cũng có thể bố thí về tinh thần, khuyến khích mọi người biết đến chùa, tìm hiểu Phật pháp, giúp người hướng thiện, hướng thượng; Tuệ tài: là tài sản có được nhờ trí tuệ. Nhờ có trí tuệ mà ta nhận thấy sự thật của cuộc đời, để từ đó tu tập chuyển hóa thân tâm và có được an vui.
Qua đây, Hòa thượng mong mỏi đại chúng cố gắng thực hành bảy loại tài sản này trong đời sống để có được công đức phước báu không bao giờ mất, thọ hưởng trong đời này lẫn đời sau, đến khi thành tựu Phật quả.
Hình ảnh ghi nhận :