.. Nhiều khi, tôi thấy lòng mình trống rỗng, mệt đến tận từng chân tóc, không dám cả thở sâu nữa. Tôi thấy kim, mộc, thủy, hỏa tạo nên xác thân mình dường như đang tan rã từng đám, không còn gắn kết là một khối nguyên nữa… Từ lúc đưa người nhà vào phòng cấp cứu của bệnh viện Thành phố Thái Bình, tôi đã thấy người phụ nữ to béo ngồi ở hiên phòng trực cấp cứu lấy khăn chà xát khắp người đàn ông gầy gò, xanh xao. Hết chà lưng lại chà ngực. Đứng gần tôi nghe rõ tiếng thở, tiếng rên không ngừng của ông ta. – Bác trai bị dị ứng sao? – Người vợ chưa nói gì, chồng đã cướp lời: – Không, cô ấy lau mồ hôi cho tôi. – Sao bác không quạt? – Tôi sợ gió, chỉ một tí gió vào người cũng không chịu được. Tôi bị bệnh tim. Tim bơm máu yếu nên các tế bào thiếu ô xi, người bứt rứt khó chịu, nóng trong nhưng quạt lại lạnh. Người khác không hiểu được đâu! Chỉ đợi người đàn ông bắt chuyện, người phụ nữ to béo (có vẻ là vợ ông ta) đã nhanh chân tót vào phòng, trèo lên giường bệnh để ngủ. Chắc nhiều đêm, chị ta phải săn sóc người bệnh… – Sao bác không lên viện tim mạch của Bạch Mai mà khám? Y học bây giờ hiện đại lắm! – Tôi đã mổ, đặt xông trong động mạch. Hiện giờ tim của tôi to toàn phần nên không cần chạy chữa gì nữa. Năm, sáu chục triệu đặt xông lần nữa, số tiền đó cũng có thể lo được nhưng tôi bây giờ trai gái, dâu rể, cháu nội, cháu ngoại đủ cả…đằng nào cũng chết, thôi để tiền đó lo cho các con. Mình sống thế là đủ, chẳng có gì phải luyến tiếc! Cô bảo như ông Tổng thống Yeltsin thay tim rồi cũng có sống mãi đâu. Địa vị, tiền của như ông ấy, mỗi ngày cần thay một quả tim cũng đủ khả năng, nhưng làm như thế thì cuối cùng cũng phải chết.Tôi tiếp lời: Các bậc nguyên thủ quốc gia, các nhà đại tỷ phú cũng không tránh khỏi quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Bác nói đúng, ai cũng phải một lần chết, sợ chết cũng không được! Nhưng như mẹ chồng em đã 92 tuổi, con cụ mấy người ra đi, nhưng hình như trời quên cụ. Người đàn ông tiếp lời: Nhiều khi lá vàng còn ở trên cây mà lá xanh thì đã rụng…Có đứa trẻ vài tuổi, nào đã sống hết mọi lẽ, trời cũng đã bắt hết kiếp… Càng nói chuyện, tôi càng bị cuốn hút bởi những suy nghĩ thấu đáo, sâu xa, hiểu biết lẽ đời…Người đàn ông này hẳn phải là giáo viên? Ông ta bảo: – Cô ơi! Ấy vậy nhưng trời chẳng cho ai tất cả, cũng chẳng lấy của ai tất cả. Tôi hỏi cô, hai tay cô vòng ôm một cái gốc cây vẫn còn thừa, cô có xoay kiểu gì thì cũng không ôm trọn hết vì tay của cô chỉ ngắn có vậy. Có lúc tôi cũng đã cố đong cho thúng thóc đầy hơn, vun thật đầy nó cũng lại chảy xuống chừng ấy, không thể cố! Giả sử cô có 900 ngàn, rồi cứ cố chắt bóp, dành dụm cho đủ một triệu đồng cất đi. Đùng một cái, có việc phải tiêu mấy trăm, thế là thôi. Ấy cũng có khi tiền cạn, có việc cần tiêu, tự dưng có người lại mang đến cho mình vài trăm, có khi người ta cho, có khi người nào đó trả nợ. Rồi cô bảo có những sếp kiếm tiền dễ, của cải biếu xén, lộc lá nhiều thì lại có đứa con bị nghiện phá hết… Đến lúc tôi vào trông người nhà nên câu chuyện chấm dứt. Sẽ không bao giờ gặp người đàn ông đó nữa. Ông ta là ai? Ở đâu? Mang trong mình trái tim đã làm việc kiệt quệ bơm máu cho các tế bào đến nỗi cơ tim nhão ra, phồng lên quá mức! Cái chết đến với ông ta biết đâu là đêm nay, là sáng mai thức dậy…Đêm trắng ở viện, tôi vẫn thấy kinh ngạc vì triết lý nhân sinh ở đời sao ông ta thấu đáo đến như thế. Thấu đáo lẽ sống chết – nhân tình thế thái. Biết bao người sợ chết, tham sống, muốn sống mãi, còn ông ta thì thản nhiên bảo: Tôi biết tôi có thể đi bất cứ lúc nào, chỉ mong sao chết nhẹ, không đau đớn vật vã gì cả… Nhiều khi, tôi thấy lòng mình trống rỗng, mệt đến tận từng chân tóc, không dám cả thở sâu nữa. Tôi thấy kim, mộc, thủy, hỏa tạo nên xác thân mình dường như đang tan rã từng đám, không còn gắn kết là một khối nguyên nữa. Đấy là thời điểm tệ nhất với bao áp lực gia đình, cơ quan… Ngày lại ngày, tôi như con ngựa già kéo cỗ xe cơm áo ngược dốc nặng nhọc. Những mong ông chủ – chồng tôi xuống xe đẩy giùm cho khỏi nặng. Buổi trưa xem bộ phim Hợp đồng hôn nhân, tôi thường khóc một mình. Tôi thương người đàn bà trong phim, tôi thương tôi. Nghĩ về người đàn ông xa lạ trong bệnh viện, tôi thấy tôi cần học ông ở việc xác định lẽ sống ở đời để chết sao cho thật thanh thản, nhẹ lòng, không hối tiếc… Tình cờ may mắn, có người bạn cho mượn mấy đĩa VCD của chùa Hoằng Pháp. Từ địa chỉ trên đĩa, tôi lên mạng, về chùa nghe những bài giảng của quý thầy. Tất cả như nguồn nước cam lồ tưới mát tâm hồn chai sạn, đang chết dần trong tôi. Tôi hiểu được thân mạng, của cải là vô thường. Cuộc đời ngắn ngủi như bóng chim câu qua cửa sổ, không tính bằng tháng, bằng năm mà chỉ bằng hơi thở. Ngừng thở là ngừng sự sống. Từ bài học và sự giác ngộ đầu tiên của tôi về lẽ sống chết, tôi đi tìm sự giải thoát khỏi khổ đau, vui buồn bằng những đêm về chùa nghe pháp. Giờ đây, tôi hạnh phúc sống trong an lạc khi xây một ngôi chùa trong tâm để hàng ngày siêng năng niệm Phật. Mỗi giây phút hiện hữu trên đời, tôi sẽ không bao giờ quên ánh sáng chiếu rọi con đường tăm tối đời tôi từ chùa Hoằng Pháp và vị ân sư của tôi – Thầy.
Phật tử Liên Hương