Cha thân yêu của con! Có lẽ đây không phải là lá thư đầu tiên con gửi cho cha, nhưng đây là lá thư đầu con gửi trọn nỗi niềm và thành kính của mình kính mong quý thầy chùa Hoằng Pháp giúp con đạt được ước nguyện. Bởi lẽ suốt bao năm qua con vẫn chưa biết làm sao, làm thế nào để bày tỏ lòng mình cho cha thấu rõ ở bên kia thế giới xa xôi…

Cha biết không, suốt 16 năm qua trong tuổi đời của mình nỗi ám ảnh lớn nhất của đời con chính là những lúc mẹ ôm lấy di ảnh đã ngã màu của cha mà khóc, mặc dù di ảnh ấy đã bạc màu theo thời gian. Mẹ khóc nhiều lắm cha ạ. Nhìn mẹ khóc nhưng lại cố nén ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào sợ các con mình thức giấc, nước mắt con tự dưng ròng ròng  từ hai khóe mắt, tự thắc mắc mình đã làm sầu vương lên mắt mẹ hay sao? Và rồi con tự ngẫm mình phải làm gì để mẹ vui hơn, mẹ bớt rơi lệ; nhưng… biết là một chuyện… mà khi làm lại là một chuyện khác.

Nhưng thưa cha của con. Mẹ chỉ đơn thuần khóc khi nhớ cha thôi, còn ngoài ra những lúc khác mẹ khiến ai ai cũng phải “tâm phục khẩu phục” (có nói quá không nhỉ? Chắc không đâu!) Cái tên của mẹ trở nên nổi tiếng với sự phi thường hiếm có ở một quả phụ nuôi ba đứa con… toàn “boys” trên thương trường, mẹ khiến đối thủ khác ngưỡng mộ với tính tình cương trực thẳng thắng, ngoài xã hội mẹ là người phụ nữ đơn thân nuôi dạy con tốt, trong gia đình mẹ là con hiền dâu thảo; vừa là người mẹ đảm đang lại là người cha cứng cỏi. Với công việc; mẹ luôn đặt một niềm tin một niềm nhiệt huyết, và sự quyết tâm với những thành quả cha để lại mà phát huy cho vững chắc và ngày một có quy mô hơn. Có những đêm khuya, những lúc thức giấc nhìn mẹ gật gù trên đống sổ sách chất chồng, lòng con lại ngậm ngùi ước mong mẹ có một công việc khác nhẹ nhàng hơn, con cảm nhận đôi vai mẹ như ngày một hao mòn vì những gì mẹ gánh vác và nâng đỡ.
 
Cha biết không, tuy mẹ là người phụ nữ bận rộn với trăm công nghìn việc, nhưng ba anh em chúng con chưa một phút một giây nào thiếu sự chăm lo ân cần từ mẹ . Mẹ chăm sóc chúng con, cho chúng con biết cách sống sao cho xứng với người con Phật, biết sống luôn hi vọng và tinh thần ham học hỏi. Như thế mà giờ đây, chúng con đã có nhưng kết quả học tập khá tốt. Anh hai đang học Đại học Sài Gòn đấy, còn anh ba và con đã đậu vào trường THPT chuyên Lương Thế Vinh của tỉnh Đồng Nai mình đó. Nghe mẹ kể rằng lúc sinh thời, cha lúc nào cũng muốn con trai mình đậu trường này đúng không ạ? Anh ba đậu lớp chuyên Tin, còn con đậu chuyên Toán- cái môn cha thích vô cùng. Cha nhớ hỏi thăm bạn bè để tới thăm con nha,. Giờ con đi học xa rồi, ít khi ở nhà lắm. Xin cha chớ lo gì cả, con hứa sẽ cố gắng về thăm mẹ thường xuyên, luôn giữ tâm ý tịnh thanh nhất quyết không phụ lòng cha mẹ, hai anh và mọi người.
 
Cha của con ơi! Khi viết những dòng chữ này sao tay con lại nặng, hơi thở dài quá. Nhiều khi con tự hỏi rằng con có phải là một đứa trẻ hư hỏng hay không,  trong khi suốt những năm qua chưa một lần nói với mẹ lời yêu thương tận đáy lòng; con có xứng đáng nhận được những ân huệ mẹ dành cho khi đôi lần con cãi lời và lớn tiếng với mẹ. Và cha ơi! Con có phải là một đứa con bất hiếu không khi ngay cả  khuôn mặt cha con còn không thể hình dung nổi, ngay cả dáng đi con còn chưa thấy, ngay cả tay cha con còn chưa được cầm. Bởi khi chưa đầy mười tháng tuổi con đã không còn được những ngón tay chai sần của người bồng bế, không còn được đôi môi khô rán hôn lên làn da bóng sữa mỗi ngày. Dù cho một kỷ niệm nhỏ bé nhất về cha con cũng không hề có. Đọng lại trong tâm trí con về cha dường như là một kí ức trắng không ấn tượng, không một suy nghĩ…một biển bờ trắng xóa. Nhưng đọng lại trong tâm hồn con là một bến bờ yêu thương và cả một đại dương tình cảm mênh mong. Từ việc hình dung qua lời kể của mẹ và hai anh, qua lời của mọi người,…qua tấm di ảnh trên bàn thờ nhà mình và bằng chính sự tưởng tượng của bản thân thì cha hiện lên trong con là một người cha hơn cả tuyệt vời. Nhưng cha ơi, con xấu lắm ạ. Từ bé, mỗi lúc thấy bạn bè đồng trang lứa được cha dắt đến lớp, được mẹ dẫn đến trường trong con sinh ra lòng đố kỵ tột cùng. Con thật ích kỷ cha nhỉ ! Mỗi lúc ấy, con chỉ biết lén ra hành lang rồi khóc. Con chỉ trách ông trời, sao cha lại không đưa con đi học như bao bạn đồng trang lứa, sao cha lại không thương con, tại sao cha lại bỏ con đi quá sớm như vậy hả cha. Giờ đây, con tự thấy mình sao quá khờ dại ai lại trách người quá cố…. trong khi cha đã ngủ một giấc ngàn thu.

Nay năm con đã đến chùa Hoằng Pháp, đến với Khóa Tu Mùa Hè rồi; con nguyện xin sám hối mọi lầm lỗi của mình, nguyện xin chư Phật cho con được sám hối. Con cũng thành kính xin quý thầy giúp con gửi những dòng thư này đến với người cha thân yêu của con – người cha thuộc về ký ức. “Cha” tiếng gọi tuy đơn sơ nhưng sao đối với con không thể tìm được…!

Con viết nhiều quá rồi phải không cha nhỉ? Ở phương xa cha hãy nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Con mong sao cha có thể hiểu thấu lòng con rằng: “CON NHỚ VÀ YÊU CHA NHIỀU, CHA ƠI!”

Con của cha
Trần Đức Thành 


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *